Đã lâu lắm rồi, khi con người mới hình thành nên các quốc gia và đang
cố gắng củng cố sự vững mạnh của đất nước mình. Ở một vương quốc nọ,
cũng giống như nhiều quốc gia khác, họ đang sống trong những ngày tháng
đầu tiên của một thời kỳ phát triển mạnh mẽ. Cả đất nước dường như sôi
nổi và phân kính với sự phát triển.
Ở nơi đó, trong một gia đình của vị quan có hai người con trai, một
người còn khá nhỏ, người con trai còn lại đã bước sang độ tuổi 14. Cuộc
sống của gia đình đối với nhiều người được coi là êm đềm và đầy đủ. Thế
nhưng, cho đến một ngày, người cha gọi người con trai lớn và hỏi:" Sống ở
trên đời việc lớn nhất đối với người con trai là gì?"
Người con trai trả lời: "Là một người con trai thì nên học tập và rèn
luyện, còn là một người đàn ông thì phải giữ được cái cốt cách của một
người con trai".
Người cha cau mày và nói: "Vậy là con biết mình phải sống thế nào rồi
hả?".
"Dạ"- Người con trai đáp.
Người cha quay lưng đi mà không nói thêm lời nào.
Trong suốt quãng thời gian sau, cậu con trai lớn không ngừng trải qua
bao nhiều thách thức của cuộc sống. Những bài học của từ những người
trong gia đình đã trui rèn nên một con người, một người đàn ông thực sự.
Cậu con trai 14 năm nào đã trở thành chàng thanh niên cao lớn. Trong
trái tim chàng là ẩm ủ bao nhiêu hoài bão, bao nhiêu mơ ước. Có những
ước mơ thật nhỏ bé như một câu chuyện tình, có những hoài bão to lớn như
một vị hoàng đế. Có những mơ ước mà chàng đã giành được, những vinh
quang nhỏ nhặt và có cả những thật bại đầy nước mắt. Cho đến một ngày,
chàng muốn đi tìm một chỗ đứng riêng cho mình, muốn một cuộc sống độc
lập, chàng đã quyết định ra đi.
Với nguồn lực của mình và số bạn bè của mình, chàng tự thiết lập cho
mình một đội quân. Chàng muốn tự mình xây dựng một đế quốc cho riêng
mình. Chàng đã ra đi.
Trải qua hàng trăm, hàng ngàn trận đánh. Đi qua biết bao nhiêu ngôi
làng, nhưng những gì chàng giành được ngày một hùng mạnh, nhưng trong
đầu chàng mới chỉ vọn vẹn có "kinh nghiệm về sự mất mát". Thời gian dần
trôi, mải mê với chính chiến, mái tóc xanh thủa nào đã ngả màu tráng
ngà, cái màu của tuổi tác và sự phản chiếu của ánh nắng mặt trời.
Vị hoàng đế, một mình một người chậm bước trên đất nước rộng lớn mà mình
tạo ra. Ông mải mê đi, đi mãi, và dừng chân nghỉ trong phòng khách của
một ngôi nhà nhỏ. Ngước mắt nhìn qua cửa sổ, ánh trăng đã lên cao. Trong
mắt ông những kỷ niệm như tràn về, từ những ngày tháng thơ ấu, đến thời
gian tha hương, xa xứ.
Trong đầu ông hàng loạt những câu hỏi, những suy nghĩ về những gì ông
chưa làm được. Ông nhớ những người thân, những người bạn, những người
ông chưa làm được gì nhiều cho họ...
Ánh trăng đã xuống dần và vị hoàng đế gọi chủ nhà lại và nói: "Khi ta
chết hãy chôn ta ở nới cánh đồng thảo nguyên rộng lớn ở quê ta. Ta muốn linh hồn ta được về với quên hương, để trở
về với nới ta sinh ra. Dù ta ở đâu, bay xa đến đâu cũng sẽ có một ngày
ta trở về mảnh đất đó"..."ta muốn gửi muôn phần hồn ta vào gió, phần
theo cha, phần gửi mẹ, phần gửi người ta yêu, phần gửi những người ta đã
lỡ hẹn, gửi những người cho ta là không đúng..."..."mỗi phần hồn là một
lời nguyện cầu, nơi ta đến có nụ cười, có cả nước mắt,..."
Ít lâu sau vị hoàng đế băng hà. Theo lời căn dặn của ông, ông được chôn
cắt tại thảo nguyên rộng lớn nơi quê hương ông sinh ra. Và từ nơi ông
được chôn cắt mọc lên một loài hoa. Loài hoa lạ khi nở hoa trông như như
những chiếc răng của loài sư tử (Dandelion). Khi hoa tàn những cánh hoa
bay theo làn gió. Những cánh hoa tựa như những cây hoa thu nhỏ. Dựa
mình theo gió mà bay...