Ngày xưa trên một hòn đảo nọ
có nỗi buồn, hạnh phúc, thông thái, giàu có, kiêu căng và tình yêu cùng
nhau chung sống hòa bình. Một ngày kia, mọi người biết được hòn đảo sẽ
bị chìm, vì vậy tất cả đều lên thuyền của mình để chuẩn bị rời khỏi hòn
đảo. Tình yêu vốn nặng tình cảm nên quyết định ở lại đến những giây
phút cuối cùng. Khi hòn đảo gần như chìm hẳn, tình yêu mới nhìn quanh
để cầu cứu. Lúc đó giàu có trên một chiếc thuyền to lớn sang trọng đi
ngang qua, tình yêu vẫy gọi :
- Giàu có ơi! Làm ơn cho tôi theo với!
Thời gian cũng đã làm cho nó nhận ra
trái tim nó đã không còn hình bóng của anh nữa.
- Không được! Nơi đây chỉ chứa vàng
bạc và châu báu thôi, không có chỗ cho nhà ngươi đâu!
Giàu có từ chối thẳng thừng. Tình yêu bèn
nhìn sang kiêu căng đang đi trên một chiếc thuyền lộng lẫy để nhờ giúp
đỡ nhưng kiêu căng lập tức trả lời:
- Không được đâu tình yêu ơi! Trông bạn quá
ướt át thế kIa sẽ làm hỏng vẻ đẹp chiếc thuyền của tôi mất .
Quá tuyệt vọng, tình yêu bèn cầu cứu nỗi
buồn:
- Nỗi buồn ơi! Hãy mang tôi theo cùng!
- Ôi!Tình yêu ơi! Tôi đang rất buồn và chỉ
muốn ở một mình thôi- Nỗi buồn thở dài.
Cùng lúc đó, hạnh phúc đi ngang qua. Nó đang
say sưa với hạnh phúc nên không nghe thấy tiếng tình yêu gọi. Chưa biết
bám víu vào đâu thì một giọng nói cất lên:
- Tình yêu hãy đến đây nào! Ta sẽ đưa con đi!
Đó là giọng nói của một ông lão tóc bạc phơ.
Vui mừng quá, tình yêu lên tàu quên cả hỏi tên và cám ơn ông lão. Khi
đến đất liền an toàn, ông lão liền bỏ đi. Tình yêu đi tìm thông thái để
hỏi :
- Ông lão giúp tôi là ai vậy?
- Đó chính là thời gian - Thông
thái trả lời.
- Nhưng tại sao thời gian lại giúp tôi?
- Tình yêu ngạc nhiên.
- Bởi vì chỉ có thời gian mới nhận ra được
tình yêu có ý nghĩa và giá trị như thế nào!